thời gian cùng tôi yêu em
Yêu em khi còn thơ . Daniel. Lãng mạn. Đang cập nhật. 19-10-2022. vào một hôm đi chơi, họ xem hôm đấy là một hôm hẹn hò, yêu nhau hạnh phúc được một thời gian không ngắn cũng chẳng dài. Một cuộc hôn ước chắn ngang giữa tình yêu to lớn của họ, tiểu tam chen ngang, bố
Nếu em giận hãy đánh, mắng hay cắn vào tay, vai anh như cách em vẫn từng làm. Nếu làm vậy mà khiến em vui và hết giận thì em cứ làm. Yêu em nhiều, đừng giận anh nữa nhé. 4. Em à! Thời gian không được nói chuyện cùng em, anh cảm thấy nhớ em vô cùng. Anh biết mình sai rồi, cho anh xin lỗi nhé. Anh hứa sẽ không có lần sau đâu.
Thor: Tình yêu và Sấm sét-Twitter Đi Gaga Vượt qua Natalie Portman trong vai Thần Thor hùng mạnh. Nhân vật Jane Foster của Natalie Portman đã vắng mặt trong một thời gian dài và có thể nói sự trở lại thật tuyệt vời.
Theo đó, thời gian trung bình cho mỗi lần "thị tẩm" thường không được phép quá 30 phút. Giúp hoàng đế kiểm soát thời gian "yêu" với các phi tần, hầu hết các thái giám sẽ chọn cách gõ ba lần để nhắc nhở Hoàng đế rằng thời gian sắp kết thúc. (Ảnh minh họa)
Em đừng hỏi anh rằng anh sẽ yêu ai…Hãy cho anh thêm thời gian để bình tĩnh hơn, để anh có thể sắp xếp những nỗi nhớ về em ngăn nắp lại rồi anh sẽ lại yêu. Anh sẽ nhớ em lắm đấy. Gắn bó với Blog Radio từ những ngày đầu tiên bởi vì tôi yêu blogradio và yêu cả
Mon Mari Est Inscrit Sur Des Sites De Rencontre. Thể loại điền văn không ngượcĐã từ rất lâu yêu em sâu sắc vào những lúc mà em còn chưa biết năm Thư Hạo bị lưu đày ra nước ngoài. cũng tới ngày cậu được lệnh đặc xá trở về nước nhưng về đến nơi mới phát hiện, tất cả, đều giống như trước đây nữa cha mẹ ly hôn, trong nhà phá sản, đối tượng thanh mai trúc mã vài chục năm ở cùng người Hạ Tôi đúng là thương thay cho thân mình!Đúng lúc này, Thư Hạ gặp kẻ thù từ cấp ba của mình – Thích Phỉ phiền người này, phiền ra mặt, nhưng cha cậu lại nói Tiểu Thích là ân nhân của nhà chúng Hạ Hả hả hả?Cha cậu nói tiếp Chúng ta nợ Tiểu Thích rất nhiều Hạ Hả hả hả?Thư Hạ chán nản Thích Phỉ Nhiên, bên cạnh anh còn thiếu người không?Thích Phỉ Nhiên Gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người Hạ cho tới giờ cũng chưa từng để người mà cậu cho là “kẻ thù” này trong lòng, cũng chưa từng biết, mình vẫn luôn tồn tại trong lòng của kẻ Hạ nhào lên người anh “Em có đầu óc hay không có đầu óc?”Thích Phỉ Nhiên gật đầu “Có đầu óc.”“Em giỏi hay không giỏi?”“Giỏi.”“Ngoại hình của em lại còn đẹp trai như vậy, xong rồi, Thích Phỉ Nhiên, có phải anh yêu chết em rồi không?”Tên nhóc không biết xấu hổ này, qua nhiều năm như vậy vẫn không thay Phỉ Nhiên gật đầu “Vô cùng yêu em.”Thụ có chút dễ thương, công là một khối băng có chút trong ngoài bất dung Đô thị tình duyên, hoan hỉ oan giaNhân vật Thư Hạ, Thích Phỉ Nhiên / Phối hợp diễn Lạc Thụy, Tiêu Dĩ Quyết, Tần Tiêu / Cái khác…
Buổi sáng công ty rất bận rộn, Thích Phỉ Nhiên đi ra ngoài, Thư Hạ vẫn một lòng chuyên tâm làm việc, đến tận mười rưỡi mới có thời gian rảnh. Cậu lôi điện thoại ra nghịch, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của Lạc Thụy, nên Thư Hạ gọi lại “Tối qua mới gặp, hôm nay đã nhớ tôi rồi sao~”“Nhớ cái đầu cậu, không biết xấu hổ! Định tìm Thích Phỉ Nhiên bàn chuyện làm ăn mà không thấy anh ta nghe điện thoại của tôi, anh ta có ở cạnh cậu không? Bảo anh ta nghe hộ với!”“Không, mới sáng sớm đã ra ngoài rồi, anh ấy dùng hai máy, có thể mang có một cái, đợi chút tôi gửi số cho cậu.”“Thời điểm mấu chốt cũng giúp được việc phết nhỉ.” Lạc Thụy khen một câu, Thư Hạ đắc ý “Đương nhiên!”“À, cậu biết chưa, đêm qua Tần Tiêu xảy ra tai nạn giao thông đấy.”“Tai nạn giao thông?” Thư Hạ sợ hãi, rất nhanh đã nhớ tới cuộc gọi tối qua “Lúc nào?”“Cụ thể thì tôi không biết, sáng nay cậu ta không đi làm tôi đi hỏi ông chủ thì thấy bảo khoảng hai ba giờ sáng, nghiêm trọng lắm, tôi định tan làm đi thăm.”Ở quầy tiếp tân, Lưu Như Ý đang ăn vụng một cái bánh kem hạt dẻ, thấy Thư Hạ hấp tấp chạy ra thì gọi với theo “Đi đâu vậy?”Thư Hạ vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn “Anh đến bệnh viện thành phố, nếu Thích Phỉ Nhiên quay lại công ty, em nói với anh ấy một tiếng, anh sẽ về ngay.”Nói xong liền nhanh chóng chạy đi. Chưa bao lâu sau, Thích Phỉ Nhiên quay lại, Lưu Như Ý nói cho anh biết “Thư Hạ vừa ra ngoài, anh ấy nói đến bệnh viện thành phố, sẽ về ngay.”Thích Phỉ Nhiên nhíu mày “Bệnh viện thành phố?”“Hình như có chỗ nào khó chịu ấy.” Vừa thấy Thích Phỉ Nhiên đổi sắc mặt, Như Ý cho là anh đang khiển trách Thư Hạ tội đi làm không tập trung, lập tức nghĩ cách giải thích thay “Vừa nãy thấy mặt anh ấy trắng bệch.”Thích Phỉ Nhiên quay người đi ngay, gọi điện cho Thư Hạ mấy lần mà không ai nghe Hạ chạy đến bệnh viện, trong lúc hoảng hốt giống như nghe thấy có người gọi tên mình, nhưng trong lòng tràn ngập chuyện Tần Tiêu xảy ra tai nạn, nên không nghĩ được nhiều. Hỏi thăm phòng bệnh của Tần Tiêu xong thì lảo đảo đi tìm, sau vô số lần đẩy cửa, cậu cuối cùng cũng tìm được phòng Tiêu không nghĩ cậu sẽ tới, tay còn đang gãi đầu, có vẻ rất đau, lại nhìn thấy Thư Hạ thì ngạc nhiên “Thư Hạ, sao em lại đến đây?”“Em nghe nói anh bị tai nạn rất nghiêm trọng.” Thư Hạ đặt giỏ trái cây mình mua lên tủ đầu giường, sau đó mím môi, nhìn kĩ trên dưới Tần Tiêu. Đùi anh bó thạch cao, đầu quấn băng trắng, trên mặt cũng có vài vết thương, hoàn toàn là một bộ dạng của người bị hại trong cuộc tai nạn kia.“Không nghiêm trọng lắm, anh bây giờ không phải không có chuyện gì rồi sao?”Quấn như một cái xác ướp mà còn kêu không sao?“Xin lỗi.”“Em xin lỗi gì chứ? Cũng đâu phải em đâm phải anh đâu.”“Không phải tại anh gọi điện cho em sao.”Thư Hạ xoắn xoắn ngón tay, giống như mỗi lần phạm lỗi trước đây, cúi đầu, không dám nhìn Tần Tiêu, giọng nói khờ khạo thành thật, khiến cho anh không đành lòng trách cứ, huống chi, chuyện này còn chẳng liên quan đến cậu.“Cứ tưởng là chết rồi, nên muốn gọi điện cho em, nói mấy lời anh chưa kịp nói.”Tim đập bịch bịch, Thư Hạ cắn môi, hôm qua cậu mơ ngủ, Tần Tiêu lại thều thào, cậu cũng không nghe rõ anh nói gì. Cậu chỉ cảm thấy phiền, cho nên thái độ cực kì không tốt. Giờ nghĩ lại, nếu như mình sắp chết, gọi điện cho người khác mà bị đối phương tỏ thái độ lạnh lùng như vậy, chắc hẳn đau lòng tới đây, Thư Hạ lại nói một câu xin Tiêu cười cười “Không sao, em đến đây ngồi đi.”Thư Hạ đi đến cạnh giường anh, kê ghế ngồi xuống “Anh ăn táo không, em gọt cho anh.”“Anh muốn ăn quýt, em lấy cho anh đi.”Thư Hạ đưa cho anh “Lục Nghiêu đâu, sao cậu ấy không tới?”“Cậu ấy đi công tác rồi, không biết chuyện tai nạn, anh không nói cho cậu ấy biết.”“Vậy anh đừng nói với cậu ấy không cậu ấy lại lo.”Tần Tiêu nhìn cậu, cười vô cùng dịu dàng “Cảm giác như em thay đổi rồi, nhưng lại hình như chẳng thay đổi gì.”Thư Hạ không đáp.“Anh cũng coi như từ cõi chết trở về rồi.” Tần Tiêu cười, thở dài một hơi “Hôm qua nghĩ mấy chuyện, cảm thấy anh vẫn nợ em một câu xin lỗi.”“Em nhất định rất hận anh.”Hận, không chắc, nhưng trách thì đã từng. Lúc mới về nước, mỗi ngày đều suy sụp, nhưng giờ nhớ lại, cũng không quá khó khăn.“Thư Hạ, mẹ anh mất rồi.”Thư Hạ ngẩng đầu lên, Tần Tiêu nói tiếp “Em đi không lâu thì bà liền mất, mẹ anh sức khỏe vốn dĩ đã yếu, cha anh nói, bà là bị anh làm cho tức chết…”“Sao anh không nói với em?”Hai mắt Thư Hạ đỏ ửng, trong trí nhớ của cậu, mẹ Tần Tiêu là một người phụ nữ cực kì dịu dàng. Quan hệ giữa dì và mẹ vô cùng tốt. Mẹ cậu tính tình kiêu căng nên không có bạn bè thân thiết, chỉ có mỗi mẹ của Tần Tiêu mới bao dung được bà, loại bao dung này còn bao lê cả Thư Hạ, khiến cậu lúc còn nhỏ vẫn luôn ồn ào với cha nói muốn đổi mẹ với Tần Tiêu.“Không thể nói cho em được, em ở nước ngoài, nói ra không được, mỗi ngày đều có nhiều chuyện không vui như vậy, anh không nói được.”Thư Hạ không nhịn nổi nữa, nước mắt lăn xuống, Tần Tiêu đưa tay lau nước mắt cho cậu “Anh đến thăm em, tiền vé máy bay phải tích rất lâu, lúc tìm chỗ em ở cũng khó khăn.”“Em không biết.” Thư Hạ dụi mắt “Em cứ như một tên ngốc, cái gì cũng không biết.”“Anh vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó. Em có tiết buổi sáng, nhưng dậy muộn, nên phải liều mạng chạy đến trường. Trường của em đẹp lắm, người Trung Quốc cũng nhiều, em học vẫn ngốc như thế, giống y như trước đây. Lúc chiều về nhà, em lại cùng người bạn Hàn Quốc cùng phòng kia đi siêu thị, mua bánh mì, bánh mì ấy nhìn qua rất khô, em có lẽ không thích ăn.”“Sau hôm đó, anh không liên lạc với em nữa.” Tần Tiêu cũng hồng hồng con mắt “Thư Hạ, mỗi ngày em đều nói với anh em ở nước ngoài buồn như thế nào, không tốt như thế nào, nhưng anh thật sự rất hâm mộ em, ít nhất, em sẽ không phải đối mặt với những ánh mắt chỉ trích em khác thường từ mọi người xung quanh. Họ cho rằng anh chính là tội nhân, anh cùng người ta yêu đương đồng tính, khiến cho mẹ anh tức chết. Chính anh cũng cảm thấy như vậy, mẹ anh là do anh hại chết. Mỗi lần anh nói chuyện với em, loại cảm giác này càng mạnh mẽ. Cho nên, anh không thể giống như trước đây, bởi vì thích mà ở cạnh em không lo sợ.”Thư Hạ khóc không nói lên lời, Tần Tiêu đưa cho cậu cốc nước.“Cho nên, anh quyết định không ở bên cạnh em nữa, tuy rằng anh vẫn thích em, nhưng, anh không thể ở cạnh em nữa.”Thư Hạ ấn ngực, kìm nén tâm trạng của mình, lát sau mới nghẹn giọng nói “Em biết, em hiểu, em không trách anh.”“Anh nghe Lạc Thụy nói em với Thích Phỉ Nhiên đã ở bên nhau, chúc mừng hai người.”Thư Hạ gật đầu “Anh với Lục Nghiêu…”“Anh với cậu ấy, đều là những người có quá khứ, nên nói từ góc độ nào đó, cũng rất thích hợp.”Thư Hạ cười, nhưng rất nhanh nước mắt đã lại trào ra, cậu khóc rất nhiều, không biết vì sao mình lại buồn, thế nhưng vẫn không ngừng vừa khóc vừa ra khỏi bệnh viện. Bệnh viện là nơi đã quen với đau khổ bất hạnh, khóc chỉ là chuyện hết sức bình Hạ ra đến cửa bệnh viện, thấy phía trước có chiếc xe quen thuộc. Cậu nghi ngờ dụi mắt, phát hiện là thật, liền chậm rãi đi tới. Mở cửa xe, Thích Phỉ Nhiên đang ngồi trong xe hút Hạ lau nước mắt “Anh đến rồi à?”Thích Phỉ Nhiên ôm lấy cậu, Thư Hạ ngồi lên đùi anh, đột nhiên nước mắt lại trào ra. Cậu ở trước mặt Tần Tiêu vẫn cố đè nén không khóc ra thành tiếng, lúc này đến trước mặt Thích Phỉ Nhiên, không để ý nữa mà khóc òa Phỉ Nhiên vỗ nhẹ lưng cậu, Thư Hạ giống như nghe thấy tiếng anh thở Tiêu nhìn táo trên tủ đầu giường, mắt không nhịn được cảm thấy lúc Thư Hạ đến, anh đã mơ, mơ thấy Thư Hạ năm mười bảy tuổi đến tìm anh. Hai người ngồi trước cửa sổ đọc sách, anh đang ngủ, Thư Hạ chớp chớp mắt, một lát đọc sách, một lát lại nhìn cũng mơ thấy Thư Hạ đến nắm tay mình, không buông ra nữa….Lảm nhảm Thương anh Tiêu, nhưng có nhiều thứ bỏ qua rồi thì không thể lấy lại được nữa
Tên truyện Thời gian cùng tôi yêu em 时光和我爱着你 Tác giả Thất Qua Mị 七瓜咩 Nguồn raw ๖ۣۜKho ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐam ๖ۣۜMỹ – ๖ۣۜFanfic Văn án Điềm văn không ngược. Yêu em sâu đậm dài lâu, từ những tháng ngày em còn chưa biết. Thư Hạ bị lưu đày ra nước ngoài bốn năm, rốt cuộc nhận được lệnh đặc xá về nước, nhưng về đến nơi mới phát hiện, tất cả, đều không giống như trước đây nữa cha mẹ ly hôn, trong nhà phá sản, đối tượng thanh mai trúc mã vài chục năm ở cùng người khác. Thư Hạ Tôi đúng là thương thay cho thân mình! Đúng lúc này, Thư Hạ gặp kẻ thù từ cấp ba của mình – Thích Phỉ Nhiên. Cậu phiền người này, phiền ra mặt, nhưng cha cậu lại nói Tiểu Thích là ân nhân của nhà chúng ta. Thư Hạ Hả hả hả? Cha cậu nói tiếp Chúng ta nợ Tiểu Thích rất nhiều tiền. Thư Hạ Hả hả hả? Thư Hạ chán nản Thích Phỉ Nhiên, bên cạnh anh còn thiếu người không? Thích Phỉ Nhiên Gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người yêu. Thư Hạ cho tới giờ cũng chưa từng để người mà cậu cho là “kẻ thù” này trong lòng, cũng chưa từng biết, mình vẫn luôn tồn tại trong lòng của kẻ thù. Thư Hạ nhào lên người anh “Em có đầu óc hay không có đầu óc?” Thích Phỉ Nhiên gật đầu “Có đầu óc.” “Em giỏi hay không giỏi?” “Giỏi.” “Ngoại hình của em lại còn đẹp trai như vậy, xong rồi, Thích Phỉ Nhiên, có phải anh yêu chết em rồi không?” Tên nhóc không biết xấu hổ này, qua nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi. Thích Phỉ Nhiên gật đầu “Vô cùng yêu em.” Thụ có chút dễ thương, công là một khối băng có chút trong ngoài bất nhất. Nội dung Đô thị tình duyên, hoan hỉ oan gia Từ then chốt Nhân vật Thư Hạ, Thích Phỉ Nhiên / Phối hợp diễn Lạc Thụy, Tiêu Dĩ Quyết, Tần Tiêu / Cái khác… Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 —Hoàn—
Thư Hạ biết Lạc Thụy lo lắng điều gì, Lạc Thụy sợ cậu vừa nhìn thấy Tần Tiêu sẽ không khống chế được mà xuất ra sức lực kinh hoàng, thế nhưng Lạc Thụy quá đề cao cậu rồi, cậu đâu có mạnh như Hạ thích làm ầm ĩ, nhưng cậu vẫn biết phải ầm ĩ với người để ý mình, yêu thương mình, giống như thời cấp ba, lúc Tần Tiêu chọc giận cậu, cậu sẽ tức đến ba ngày ba đêm không thèm để ý anh. Tuy nhiên bây giờ, Tần Tiêu đã không coi cậu ra gì, không để ý đến cậu, cậu sẽ không tự nhiên đi chuốc nhục vào ầm ĩ vốn là vì mong được anh quan tâm, nhưng giờ anh đã không như vậy, thì cậu còn ầm ĩ cái gì đây?Cậu muốn đi, cũng chỉ do nghĩ sinh nhật chắc rất vui, muốn đến góp phần. Ngoài ra, trong lòng cũng thật sự muốn nhìn thấy Tần Tiêu một với Tần Tiêu là trúc mã trong trúc mã, mẹ cậu với mẹ Tần Tiêu vốn là bạn thời đại học, rất thân nhau, lúc hai người kết hôn còn cố ý chọn cùng một khu chung cư, ở ngay sát cạnh nhà nhau, quan hệ hai bên cũng Hạ sinh muộn hơn Tần Tiêu hai năm, lúc cậu còn chảy dãi luôn miệng gọi anh Tiêu, Tần Tiêu đã một người lớn nhỏ, hai nhà không biết là quá yên tâm về con mình hay là quá vô tâm, phần lớn thời gian đều giao Thư Hạ cho Tần Tiêu trông nom. Tần Tiêu bị dạy thành một người vừa chín chắn vừa nghe lời, rất cưng chiều Thư Hạ, hai đứa trẻ cứ như hình với bóng mà ở bên này, lúc bắt đầu đi nhà trẻ, mỗi ngày lúc Tần Tiêu rời đi, Thư Hạ sẽ ở nhà vừa khóc vừa quấy. Cậu lúc nhỏ khó dỗ, cứ thế khóc tròn một ngày, cho đến tận khi Tần Tiêu về mới thôi. Không còn cách nào khác, Thư Diệu Chi chỉ đành dùng quan hệ sửa lại căn cước của Thư Hạ thành lớn hơn một tuổi, nhét Thư Hạ vào nhà trẻ cùng với Tần ấy hàng xóm ai cũng nói, con nhà họ Thư nhất định là sinh nhầm giới tính rồi, lớn lên xinh đẹp như con gái, tính cách cũng như con gái, lại đặc biệt thích quấn lấy con trai nhà họ Tần gọi anh Tiêu anh Tiêu. Thằng nhóc nhà họ Tần cũng rất khác người, rõ là đang ở độ tuổi nghịch ngợm, ghét nhất mấy đứa nhóc con cứ cả ngày bám sau đít mình nhõng nhẽo. Thế nhưng Tần Tiêu lại một chút xíu cũng không thế, luôn luôn chăm sóc cho Thư Hạ rất chu đáo, khiến cho ngay cả mẹ Tần Tiêu cũng phải nói đùa “Hạ Hạ, gả cho Tần Tiêu làm vợ có được không?”Thư Hạ mở to hai mắt, không chút do dự, giọng nói trong trẻo “Được ạ!”Sau lại đi học tiểu học, trung học, mỗi năm khai giảng lại làm khổ Thư Diệu Chi một lần đi cửa sau, lo lót cho hai đứa được học chung một lớp. Mở ra cuốn album ảnh, từng trang từng trang đều nhét đầy ảnh hai người. Giống như cây leo quấn quýt không rời, nỗ lực vươn về một phía mà lớn lên, không chút cách Hạ biết mình thích đàn ông là do tự mình tìm ra, còn Tần Tiêu phát hiện mình có thiên hướng thích đàn ông là do công lao của Thư Hạ. Thư Hạ có gì cũng nói với anh, cho nên liền nói với Tần Tiêu trước tiên, biểu hiện của Tần Tiêu không chút sợ hãi, nhưng trong lòng lại bất ổn, hoang mang. Sau cũng dần bình tĩnh lại, dù sao cũng đã mười sáu mười bảy tuổi, thái độ với Thư Hạ cũng chầm chậm thay đổi, thay đổi, thay đổi, cứ thế mà bẻ cong mình nghĩ nữa, Thư Hạ nghĩ, càng nghĩ lại càng khó chịu, quá khứ đã qua, làm người phải nhìn về phía trước mới cố sức dốc lại tinh thần, hôm qua đến phòng làm việc kia thấy Tần Tiêu, lúc đầu đúng là không nhận rõ anh, bốn năm, có thể thay đổi rất nhiều thứ. Tần Tiêu cao hơn, cũng gầy hơn, nhưng thói quen thích kéo tay áo lên thì vẫn y như cũ. Lúc còn học cấp ba, trường học phát đồng phục là áo sơ mi dài tay màu trắng, tay áo dài đến mức có thể dùng để vung vẩy hát hí khúc luôn. Thư Hạ ỉu xìu, mỗi ngày tay áo đều dính đầy bụi, Tần Tiêu vừa mắng vừa xắn tay áo lên giúp cậu, gọn gàng sạch sẽ giống như anh, lộ ra một đoạn tay trắng trẻo, nhìn qua vừa nhẹ nhàng vừa thoải Hạ lúc ấy không hiểu vì sao mọi người đều gọi Tần Tiêu là hotboy, bởi vì dù Tần Tiêu có đẹp, cũng không thể đẹp đến mức ấy. Giờ nghĩ lại, đúng là một người sạch sẽ sáng sủa, khí chất thư sinh giống như anh, đứng giữa một đám con trai cấp ba râu ria hèn mọn, thật sự rất nổi bật, hoàn toàn xứng đáng với cái danh xưng hotboy bắt đầu nhớ rồi, Thư Hạ đập đầu mình một cái, cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện mình đã vô thức xắn tay áo lên tự lúc gian mấy chục năm, mang lại cho Thư Hạ, không chỉ là một tình yêu ngây ngô say đắm, mà còn là thói quen khắc sâu tận xương tủy. Tư thế bước đi, câu cửa miệng, nhân vật hoạt hình, cửa tiệm trà sữa, tất cả đều khiến cậu tồn tại giống như một người khứ phải để quá khứ qua đi!Thế nhưng trước mắt chưa qua được!Thư Hạ ra ngoài ngồi tàu điện, mua cho Tiêu Dĩ Quyết một cái bánh gato, lúc ngang qua cửa hàng bán hoa còn định mua cho anh một bó hoa cẩm chướng, thế nhưng nhanh chóng, khuôn mặt hung thần ác sát của Lạc Thụy nhảy ra khiến nó tan biến sáu giờ tối, Thư Hạ gõ cửa nhà Lạc Thụy giống như canh cửa đợi một mình cậu, cậu vừa gõ, Lạc Thụy lập tức mở ra, hai người nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng đặc Hạ hỏi “Thụy Nhi, cậu bị tiêu chảy à?”Lạc Thụy lắc đầu, nhăn mặt “Sao gọi điện cho cậu, cậu không nghe?”Thư Hạ móc điện thoại ra “À, để chế độ rung, không nghe thấy.”Lạc Thụy quấn quýt “Nói cho cậu biết chuyện này, nếu như cậu nghe xong không muốn mắng tôi cậu hãy vào.”Thư Hạ đưa bánh gato cho cậu “Có gì thì nói đi, làm gì mà thần thần bí bí, sao, có phải Tần Tiêu đến rồi không?”“Không chỉ thế đâu.” Lạc Thụy đau khổ “Đối tượng của anh ta cũng đến!”Thư Hạ đưa tay lên ngực “Đau đến không thở được.” Sau đó đùa đùa “Đến thì đến, tôi cũng chẳng pk với cậu ta.”Lạc Thụy hai tay ôm mặt, giọng nói bi thảm “Còn có… Thích Phỉ Nhiên cũng tới!”Thư Hạ vẻ mặt vô cảm “Tôi không chỉ muốn mắng cậu, tôi còn muốn đánh cậu nữa! Sao cậu không chịu nói sớm?!”Lạc Thụy nóng nảy “Không phải tại cậu không nghe máy sao! Anh ta vừa mới tới thôi! Hơn nữa tôi cũng không biết anh ta sẽ tới! Tiêu Dĩ Quyết, cái lão già kia thế mà rất thân với anh ta! Tôi cũng hoang mang vậy!”Thư Hạ thở dài “Giờ tôi đi còn kịp không?”Tiêu Dĩ Quyết bên kia đã sớm phát hiện tâm tình Lạc Thụy nặng nề, thấy cậu đi mở cửa mà mãi không về thì đoán chắc là Thư Hạ tới, liếc qua Thích Phỉ Nhiên đang ngồi trên ghế sofa yên lặng xem Đại Hùng Nhị Hùng * thì đi ra cửa. “Thư Hạ tới à, đứng ngoài làm gì thế, vào đi, đang đợi cậu đấy.”[Đại Hùng Nhị Hùng Tên một bộ phim hoạt hình Trung Quốc.]Lạc Thụy nhỏ giọng “Xem ra là không kịp rồi!”Thư Hạ cười cười hai tiếng, sau đó nắm tay, cẩn thận lễ phép nói “Chúc chú Tiếu sinh nhật vui vẻ, năm nào cũng như hôm nay, tuổi nào cũng như tuổi trẻ.”“Cảm ơn cháu trai ngoan, vào đi.”Lạc Thụy và Thư Hạ liếc nhau, hôm nay Tiêu Dĩ Quyết có vẻ vô cùng áp Hạ không được tự nhiên bước vào, lúc đến phòng khách thấy Thích Phỉ Nhiên đang ngồi đó, cũng không buồn nhìn mình thì cảm thấy cả người khó chịu, quay lại nhìn vào phòng bếp lại thấy Tần Tiêu và người kia đang dựa sát vào nhau rửa hoa quả, thi thoảng phát ra tiếng mặt giáp công, quả là nghĩ đã đau lòng!Cậu ngồi xuống cái bàn bên cạnh, Lạc Thụy cầm trái cây đến ngồi cùng cậu, hai người nháy mắt liên tục, Tiêu Dĩ Quyết ở trong phòng ngủ gọi Lạc Thụy “Lạc Thụy, anh không tìm được áo len, em có biết ở đâu không?”“Anh tìm áo len làm gì? Có mặc đến đâu?” Lạc Thụy vừa oán giận vừa đi vào trong phòng, ánh mắt của Thư Hạ cũng nhìn theo, không ngờ lúc nhìn đến ngã rẽ lại đối mặt với tầm mắt của Thích Phỉ Hạ đảo mắt, nhỏ giọng nói “Nhìn gì, nhìn nữa đập chết anh!”Thích Phỉ Nhiên đứng dậy đi về phía Thư Hạ, Thư Hạ liền lo lắng, đây là sao, cậu vừa đòi một nhát đập chết anh ta, anh ta sẽ không thật sự ra tay với cậu chứ? Hay là còn thù vụ ăn cơm hôm qua? Nhìn cái chân dài kia bước qua, nhìn cái thân thể vô cùng rắn chắc kia bước qua, Thư Hạ thật sự là một chút cũng không sợ!“Tôi nói cho anh biết, chỉ có học sinh tiểu học mới đánh người thôi!” Thích Phỉ Nhiên đi đến trước mặt cậu, Thư Hạ làm ra tư thế một quyền Vịnh Xuân “Đều là người lớn rồi, lịch sự một chút đi.”Thích Phỉ Nhiên không để ý đến cậu, đưa tay nhặt một quả dâu tây, sau đó lại ngồi xuống xem Đại Hùng Nhị Hùng.???Thư Hạ hoang mang, xấu hổ nhét thẳng dâu tây vào ấu trĩ rồi! Ấu trĩ đến không còn giống người nữa rồi!
thời gian cùng tôi yêu em